| ||
|
Diễm của ngày xưa(Japan Ver). Trịnh Ca...
Deek- Moderator
Tổng số bài gửi : 120
Age : 35
Đến từ : Sát vách nhà hàng xóm
Hiện đang là : Bố đời
Sở trưởng : thích nghe chương trình radio dành cho người điếc....
Registration date : 24/12/2007
Deek- Moderator
Tổng số bài gửi : 120
Age : 35
Đến từ : Sát vách nhà hàng xóm
Hiện đang là : Bố đời
Sở trưởng : thích nghe chương trình radio dành cho người điếc....
Registration date : 24/12/2007
Bài hát “Ướt mi” được nhà xuất bản
An Phú ấn hành tại Sài Gòn năm 1959, Thanh Thúy hát quanh những phòng
trà và nổi tiếng. Thời ấy hình như Nguyễn Ánh 9 đã có lúc đệm đàn piano
cho Thanh Thúy hát. Thanh Thúy trở thành giọng hát liêu trai. Anh
Nguyễn Văn Trung, giáo sư triết thời ấy ở Văn khoa cũng đã từng có bài
viết về một tiếng hát liêu trai Thanh Thúy.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Thế thì, cố nhớ lại và tôi đã nhớ một lần nào đó,
trong phòng trà, năm 1958, tôi thấy Thanh Thúy hát “Giọt mưa thu” và
khóc. Bà mẹ Thanh Thúy dạo ấy lao phổi hằng đêm nằm hát “Giọt mưa thu”
chờ Thúy về. Những giọt nước mắt ấy như một cơn mưa nhỏ trên tâm hồn
mỏng mảnh của tôi đã khiến tôi phải lùi xa hơn nữa về một cõi đời nào
còn xa xôi hơn đã từng làm tôi nhỏ lệ…
Phải có một nỗi tuyệt
vọng nào đó khởi đầu để tôi không ngừng dan díu với những giọt nước mắt
của đời làm của cải riêng tư. Eva ăn trái cấm và sự sống thành hình.
Tôi e cũng đã từng nuốt những giọt nước mắt để biết tận tình nói về
những giọt nước mắt kia.
Rất nhiều bài hát đã được viết trước
bài “Ướt mi” nhưng riêng bài “Ướt mi” thì tồn tại như số phận của nó và
của tôi. Hình như người Nhật rất thích nó vì dàn nhạc giao hưởng Nhật
đã thu bài hát này. Riêng tôi không thích lắm.
Dù sao thì trong những năm 59-60 trong thành phố này nhiều người đã thích và hát.
Người
ta có nhiều lý do để thích một bài hát đầu tiên của một tác gỉa để rồi
không quên thắc mắc: Thế thì bài hát cuối cùng của anh là bài gì? Sẽ
như thế nào? v.v…
Sự kết thúc của mọi câu chuyện đời đều không
giống nhau. Tôi vẫn thường muốn trầm mình trong cái lẽ vô thủy vô chung
nhưng người đời cứ thích níu kéo tôi về trong cái lề thói hữu hạn.
Trên
đường băng chạy có cái đích để mình đến. Trong nghệ thuật thì khác. Cái
cuối cùng có thể là cái vô hạn và biết đâu, nó đã từng có trước thời
hạn mà mình không ngờ.
Sự bất tử không có trước có sau mà thường nó nằm ở điểm mà mọi cơ duyên cùng hội tụ.
Tôi
không hề có ý định viết bài hát cuối cùng bởi vì tôi nghĩ rằng thời
điểm cuối cùng là điều mà mình không thể nào bắt gặp được. Nếu vì một
lý do nào đó tôi buộc mình phải lên đường để viết những ý nghĩ cuối
cùng của mình trong một ca khúc thì tôi tin rằng vào lúc đó tôi sẽ cố
gắng cởi trói mình thoát khỏi mọi hệ lụy của đời để sống chứ không cần
phải nói them một điều gì nữa.
Bài hát cuối cùng có lẽ sẽ chỉ
mãi mãi là một giấc mơ. Một giấc mơ buồn thảm mà chúng ta cần phải quên
đi để mọi thứ biên giới trong cuộc đời trở thành vô nghĩa và nó sẽ
không còn tồn tại như một lời thách thức kiêu hãnh nữa.
Bài
hát đầu tiên và bài hát cuối cùng, ngẫm ra cũng chỉ là những bọt bèo vô
hình vô tướng. Chúng ta vui chơi với nó và chúng ta quên đi. Có kẻ gieo
cầu cho người nhặt được. Kẻ nhặt được không chắc là vui mãi.
Kẻ
không được cũng chẳng nên lấy nó làm điều.Hơn ba mươi năm trước có một
bài hát đầu tiên, như một trái cầu gieo, có chắc gì hạnh phúc? Không
chắc gì hạnh phúc thì sao lại cần phải có bài hát cuối cùng?
An Phú ấn hành tại Sài Gòn năm 1959, Thanh Thúy hát quanh những phòng
trà và nổi tiếng. Thời ấy hình như Nguyễn Ánh 9 đã có lúc đệm đàn piano
cho Thanh Thúy hát. Thanh Thúy trở thành giọng hát liêu trai. Anh
Nguyễn Văn Trung, giáo sư triết thời ấy ở Văn khoa cũng đã từng có bài
viết về một tiếng hát liêu trai Thanh Thúy.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Thế thì, cố nhớ lại và tôi đã nhớ một lần nào đó,
trong phòng trà, năm 1958, tôi thấy Thanh Thúy hát “Giọt mưa thu” và
khóc. Bà mẹ Thanh Thúy dạo ấy lao phổi hằng đêm nằm hát “Giọt mưa thu”
chờ Thúy về. Những giọt nước mắt ấy như một cơn mưa nhỏ trên tâm hồn
mỏng mảnh của tôi đã khiến tôi phải lùi xa hơn nữa về một cõi đời nào
còn xa xôi hơn đã từng làm tôi nhỏ lệ…
Phải có một nỗi tuyệt
vọng nào đó khởi đầu để tôi không ngừng dan díu với những giọt nước mắt
của đời làm của cải riêng tư. Eva ăn trái cấm và sự sống thành hình.
Tôi e cũng đã từng nuốt những giọt nước mắt để biết tận tình nói về
những giọt nước mắt kia.
Rất nhiều bài hát đã được viết trước
bài “Ướt mi” nhưng riêng bài “Ướt mi” thì tồn tại như số phận của nó và
của tôi. Hình như người Nhật rất thích nó vì dàn nhạc giao hưởng Nhật
đã thu bài hát này. Riêng tôi không thích lắm.
Dù sao thì trong những năm 59-60 trong thành phố này nhiều người đã thích và hát.
Người
ta có nhiều lý do để thích một bài hát đầu tiên của một tác gỉa để rồi
không quên thắc mắc: Thế thì bài hát cuối cùng của anh là bài gì? Sẽ
như thế nào? v.v…
Sự kết thúc của mọi câu chuyện đời đều không
giống nhau. Tôi vẫn thường muốn trầm mình trong cái lẽ vô thủy vô chung
nhưng người đời cứ thích níu kéo tôi về trong cái lề thói hữu hạn.
Trên
đường băng chạy có cái đích để mình đến. Trong nghệ thuật thì khác. Cái
cuối cùng có thể là cái vô hạn và biết đâu, nó đã từng có trước thời
hạn mà mình không ngờ.
Sự bất tử không có trước có sau mà thường nó nằm ở điểm mà mọi cơ duyên cùng hội tụ.
Tôi
không hề có ý định viết bài hát cuối cùng bởi vì tôi nghĩ rằng thời
điểm cuối cùng là điều mà mình không thể nào bắt gặp được. Nếu vì một
lý do nào đó tôi buộc mình phải lên đường để viết những ý nghĩ cuối
cùng của mình trong một ca khúc thì tôi tin rằng vào lúc đó tôi sẽ cố
gắng cởi trói mình thoát khỏi mọi hệ lụy của đời để sống chứ không cần
phải nói them một điều gì nữa.
Bài hát cuối cùng có lẽ sẽ chỉ
mãi mãi là một giấc mơ. Một giấc mơ buồn thảm mà chúng ta cần phải quên
đi để mọi thứ biên giới trong cuộc đời trở thành vô nghĩa và nó sẽ
không còn tồn tại như một lời thách thức kiêu hãnh nữa.
Bài
hát đầu tiên và bài hát cuối cùng, ngẫm ra cũng chỉ là những bọt bèo vô
hình vô tướng. Chúng ta vui chơi với nó và chúng ta quên đi. Có kẻ gieo
cầu cho người nhặt được. Kẻ nhặt được không chắc là vui mãi.
Kẻ
không được cũng chẳng nên lấy nó làm điều.Hơn ba mươi năm trước có một
bài hát đầu tiên, như một trái cầu gieo, có chắc gì hạnh phúc? Không
chắc gì hạnh phúc thì sao lại cần phải có bài hát cuối cùng?
|
|
Wed Jun 24, 2015 6:01 pm by thientai220
» SỬA MÁY TÍNH , MÁY IN, ĐỔ MỰC MÁY IN TẠI NHÀ HỒ CHÍ MINH
Wed Mar 07, 2012 2:36 pm by tuquynh
» Khai giảng lớp luyện thi N2 và N3 tại Trung tâm Nhật Ngữ To
Wed Mar 07, 2012 2:32 pm by tuquynh
» vietpon mua sản phẩm chất lượng, giá tốt.
Sat Oct 08, 2011 10:01 am by tuquynh
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Sat Oct 08, 2011 9:50 am by tuquynh
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Sep 07, 2011 11:17 am by tuquynh
» Quần áo trẻ em hàng VNXK cho bé iu,
Sun Jul 10, 2011 9:57 pm by gemshop
» VietPon.com -Mạng giảm giá caocấpcủa Nhật chính thức ra mắt
Mon May 16, 2011 3:27 pm by tuquynh
» Vui hè cùng thời trang cực xinh cho bé đây ^^
Wed Apr 06, 2011 2:39 pm by demsaoroi88
» Danh Sách Ngày cuối cùng gặp nhau!
Tue Jan 25, 2011 10:20 pm by UntilU